Buồn vui huấn nhục Không Quân

Buồn vui huấn nhục Không Quân

——————————–

Kính tặng các niên trưởng của trại Ngân Hà đã dậy các khóa đàn em nhận xét và đối phó với những gian khổ trên đời.

Cùng kính tặng những người lính VNCH để nhớ lại những ngày đầu vào lính.

***

Tôi vào Không Quân trong cái lo âu của mẹ già. Nhưng trong không khí chiến tranh của cả nước, giặc Cộng nổi lên đánh phá khắp nơi, làm thân trai với lòng yêu nước nhiệt thành, đã được hun đúc bởi bao nhiêu công lao dậy dỗ của các thầy cô trong những năm cắp sách, tôi không thể ngoảnh mặt quay lưng với những đau thương quằn quại của cả một dân tộc. Nếu muốn, thì với cái vốn „con trai độc nhất còn lại trong gia đình“, tôi có thể ở nhà, lang thang qua lại trong các trường đại học sống lây lất qua ngày! Hay là theo bọn Huỳnh Tấn Mẫm, Lê văn Nuôi đi biểu tình chống chính phủ. Nhưng tôi đã chọn con đường mà biết bao thệ hệ ông cha, trai hùng nước Việt đã chọn khi tổ quốc lâm nguy.

Hai lần đưa đơn lên Đà Lạt không có hồi âm, tôi vào Không quân.

Sau khi trải qua bao lo âu hồi hộp trong những kỳ khám sức khỏe, tôi được tuyển vào đợt đầu tiên, đợt „ngon lành nhất“.

Vào trại khóa sinh ở Tân Sơn Nhất chờ ngày ra Nha Trang, chúng tôi tập đi đứng như một người lính…(Sau này ra Nha Trang tôi mới thấy đi một hai kiểu Tân Sơn Nhất là đi kiểu lính dởm!) Tôi dại khờ tự nhủ: „đi lính vậy mà có người than khổ“. Ăn thì xếp hàng thứ tự vào nhà ăn, cơm dọn sẵn có cá chiên có canh, cơm trắng. Tôi nghe ai đó nói là cá mối chiên nên tôi lợm. Nghe đến tiếng „mối“ là thấy nhợn quá rồi. Mẹ tôi vào thăm qua ngả trại Hoàng Hoa Thám, gặp tôi cứ xoa xoa nắn nắn: „Trời ơi, mới có mấy ngày mà sao con gầy đét như thế nầy…“

Ba chuyến C-130 chở bọn tôi hăm hở ra Nha Trang học lái máy bay! Tôi đi chuyến thứ hai. Lần đầu tiên trong đời được đi máy bay, thấy cũng thích mà cũng ớn. Ngồi trong lòng máy bay cứ mơ tưởng đến cái đẹp Nha Trang của miền Thùy Dương cát trắng trong sách vở mà lòng háo hức không thôi. Cảnh đẹp với những hàng dừa, phi lao, bãi cát trắng, trong bộ ka-ki vàng dạo phố, bộ đồ bay oai phong lẫm liệt như mấy ông pi-lốt thường thấy trong xi-nê, sách báo… Mình sắp ngon lành rồi…

Máy bay hạ cánh.

Ái dà, Nha Trang với gió biển sao mà nóng quá vậy. Khô quá. Toàn cát là cát. Phi lao phi liếc gì đâu sao không thấy. Núi cao vời vợi. Hàng rào kẽm gai. Vỉ sắt lót đường. Sao không thấy gì hấp dẫn hết vậy ta?

Sao không thấy ai đem đồ bay phát cho mình vậy? Đứa nào đứa nấy mặc đồ treidi xanh coi „dởm“ quá. Ông hạ sĩ quan hướng dẫn bọn tôi đang đứng ngóng chờ ai đó với sắp giấy trong tay. Trời Nha Trang với miền thùy dương cát trắng gì mà sao khủng khiếp thế này.

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm. A! May quá. Có hai người mặc ka-ki vàng đi tới. A! Sinh viên Sĩ quan. Có đứa trong bọn tôi cười chỉ chỉ.

Một ông ka-ki vàng hùng hổ sấn tới:

– Ông cười tôi cái gì?

Cả bọn xính vính: „Sao bất lịch sự quá. Ngang tàng quá. Ma cũ bắt nạt ma mới đây mà“.

– Mấy ông đi đâu đây?

– Dạ …chúng tôi đi ra quân trường…

Chưa dứt lời „hắn“ đã chận họng:

– Mấy ông là đàn bà đi chợ chứ đi quân trường cái gì… Như một đàn vịt ngoài chợ. Quân trường này không chấp nhận những người như các ông.

Thêm mấy ông ka-ki vàng tới nữa. Mặt ông nào cũng đằng đằng sát khí. Lườm lườm, kênh kênh, giận dữ, mắng mỏ. Không khí bất chợt trở nên cực kỳ ngộp thở.

– Ông tên gì?

– Dạ tên…

Bỗng… Ông ka-ki vàng quát lên một tiếng long trời:

– Dạ cái gì? Quân đội mà dạ hả? Không có dạ ai hết… Nghe chưa?

Thằng đàn em run rẩy, lí nhí:

– Dạ nghe…

Đây là còn ở phòng khách của phi trường Nha Trang. Bao nhiêu cặp mắt của đàn ông, đàn bà, con nit, người lớn, thanh niên thiếu nữ đổ dồn về nhìn chúng tôi ngạc nhiên. Quê quá. Quê quá!

– Lại dạ nữa… Ông bước ra khỏi hàng cho tôi.

Thằng em tội nghiệp lếch thếch vác cái túi đồ nặng chình chịch đi theo ông ka-ki. Rất là vô lý và ngang ngược, ông ka.ki đứng đối diện với con ma mới:

– Ông thích dạ lắm phải hôn? Ra đứng đằng kia. Dạ đủ cho tôi một trăm tiếng.

Thằng em chạy ra xa, mắc cỡ ngó đám khán giả, ngại ngần.

– Ông chống đối phải không?

– Dạ, dạ, dạ, dạ…

Tiếng dạ „vang lừng“ trời đất. Tôi liếc thấy mấy đứa con gái đang che miệng cười ngặt nghẹo. Quê ơi là quê! Bỗng…có tiếng nạt bên tay:

– Ông ngó cái gì? Bò ra khỏi hàng, hít đất cho tôi một trăm cái.

Tôi chới với, lừng khừng một chút:

– Thưa huynh trưởng, tôi…

Nạt nộ lấn át:

– Huynh trưởng cái gì? Bộ ở đây là Thủ Đức hả? Hay là Hướng Đạo? Ông muốn chống đối phải không?

Tôi tiu ngỉu, ngoan ngoãn bò ra khỏi hàng nằm chống hai tay xuống hít lên hít xuống. Thằng đứng kế tôi được một ka-ki khác hỏi thăm:

– Ông có cái băng vải đỏ với bốn chữ SVSQ là nghĩa gì vậy?

– Dạ… là Sinh viên Sĩ quan…

– À! Sinh viên Sĩ quan. Có nghĩa là ông bằng cấp bực với tôi phải không? Ngon. Ông có giấy tờ chứng nhận là Sinh viên Sĩ quan không?

– Dạ..dạ… không.

Bỗng ông ka-ki vàng gào lên:

– Ông muốn chết như những khóa trước ông phải không? Vậy thì ông cứ dạ hoài đi… Không quân mà khúm núm như ông thì chết rồi. Ông có giấy gì chứng nhận là Sinh viên Sĩ quan không?

Có lời nói to:

– Không.

– Ủa! Vậy là ông giả mạo Sinh viên Sĩ quan ra đây phải không?

Cả bọn chúng tôi ngơ ngác chẳng biết mô tê gì hết. Bỗng một ông có vẻ là trưởng toán đứng ở đầu hàng quân nói lớn:

– Các ông xưng là SVSQ ra đây để hù dọa chúng tôi? Không ai gắn an-pha cho các ông. Không ai có lấy một giấy tờ gì để chứng nhận. Tôi cho các ông 30 giây để xé cái băng SVSQ giả mạo xuống. Một, hai, ba…

Cả đám nhốn nháo đưa tay xé, bứt… mà làm sao bứt được cái băng vải may thật kỹ phía trên nắp túi. Giờ ngồi nghĩ lại thấy mình sao ngu quá: tự nhiên mấy người trời ơi đất hỡi nó đến „phạt“ mình… rồi cái mình hùng hục làn theo vậy à!

Tiếng đếm vẫn lạnh lùng, khô khốc: „ chín, mười, mười một…“

Thế là cả bọn tôi nhào vào, thằng nầy cắn cho thằng kia. Cả đám khán giả ở ngoài xem vở „bi…hùng kịch“ chắc là …thích lắm.

– Để trừng phạt cái tội giả mạo, chúng tôi cho các ông một ân huệ là hít đất 100 cái đúng thế. Bất cứ ai ma giáo, cả hàng sẽ phải làm lại từ đầu.

Những tiếng thét gào lại vang ầm lên như cố tình lấy oai với đám khán giả bất đắc dĩ ở phòng chờ đợi máy bay. Cả bọn chúng tôi bò nhoài ra. Cát bụi tung mù lên.

Một, hai, ba…mười, hai chục, ba chục… Má tôi mà gặp cảnh như vầy chắc bả lấy đòn gánh khện mấy ông ka-ki vàng nầy chết quá.

Mồ hôi đã nhễ nhạ. Cũng gần 80 cái rồi. Trời nắng chang chang, gay gắt đổ lửa. Miệng lưỡi khô rát. Bỗng có tiếng quát tháo:

– Có người ma giáo. Ông kia bước ra khỏi hàng. Bước ra mau. Mau. Nãy giờ nằm yên không lên xuống gì hết. Bỏ…bỏ… Đếm lại… một, hai, ba, bốn… Ông kia nữa bước ra khỏi hàng. Tử tế, thấy các ông mệt mỏi, cho các ông khuây khỏa các ông không muốn. Các ông lại giở trò ma giáo với khóa đàn anh.

Tôi nghĩ thầm:

– À! Thì ra là khóa đàn anh đây. À! Thì ra đây là huấn nhục đây mà. Cũng chưa sao.

Hít. Hít. Hít. Cả bọn tôi sau vài lần đếm tới đếm lui, đếm qua đếm lại rất là „bất nhân“ của các ông „anh“, đã xơ xác tiều tụy thê lương lắm lắm rồi. Tiêu điều thấy rõ. Tôi thấy đã bắt đầu hơi… chán lính. Nhớ mẹ quá. Ai bảo? Cũng tại không nghe lời mẹ ở lại Sài Gòn đi học đại học!

tiếp…

Thuyduong

Administrator

Hai chiếc GMC xịch đến. Hai chiếc xe buýt dân sự cũng chạy đến chở đám hành khách Air Viêt Nam.

– Các ông có 15 giây để lên xe. Ông nào lè phè ờ lại sẽ bị hành xác tối đa.

Cả bọn ùa lên xe nháo nhào. Đứa nào đứa nấy mặt cắt không còn hột máu. Tôi ước ao chạy đến chiếc xe dân sự về lại Sai Gòn sống với… má! Xe GMC đến một cái sân nhỏ có tượng đại bàng xòe cánh.

“Kiến vàng tàn sát… kiến đen”

– Trong 15 giây các ông phải tập họp trước tượng đại bàng. Xuống! Xuống! Lẹ lên.

Có tiếng gào:

– Mau lên. Dòm cái gì. Biết chạy không?

Cả một bầy ka-ki vàng nhốn nháo lăng xăng rầm rập gào hét khắp nơi y như một bầy kiến lửa bao vây xâu xé một bầy kiến đen bất hạnh đang co rúm người lại, rách bươm.

– Các tân khóa sinh quỳ xuống. Chúng tôi trước mặt Đại bàng… xin thề.

-…Toàn thể khóa sinh… Xin thề, xin thề.

Tôi chẳng biết mấy ông nội nói cái gì. Thấy đưa tay thì cũng đưa lên đưa xuống. Khát nước quá, mệt muốn lả ra rồi. Cát trắng Nha Trang khô khan nóng bỏng. Bên kia chắc là câu lạc bộ, vài người đang đưa ly nước đá lên uống. Ôi chao! Sao mà đã quá. Chắc là nước đá chanh đường. Bọn tôi vẫn thở hồng hộc, chỉ khác con chó là không có le lưỡi ra mà thôi. Mặt trời vẫn như đổ lửa xuống những con người khốn khổ dám mơ mộng đòi lái máy bay.

Xe tiếp tục đến trại.

– Nhanh lên. Nhanh lên. Sao các ông giống mấy bà già quá.

Vào đến nơi thấy mấy đứa đi chuyến bay trước đang lảo đảo chạy vòng quanh chào trại. Bọn tôi bị lùa vào chung một mẻ, vác cái túi nặng đựng quân trang trên vai nối theo dòng người, cùng nhau tơi tả. Cứ lếch thếch chạy như những người điên. Cái nắng, cái khô, cái mệt cùng ập vào ngững người „dại dột“. Những bước chân bắt đầu xiêu vẹo dần và từ từ gục ngã trên đám cát trắng của … miền Thùy Dương!! Vài đứa đã bắt đầu lật ngửa lật nghiêng chổng gọng. Vài ông đàn anh có vẻ nóng nẩy co chân đá vào cái túi quân trang. Té sấp lủi vào cát nóng bừng bừng. Có tiếng đàn anh hô to khoan khoái:

– Có hai người chết rồi. Niên trưởng ơi, có người chết rồi. Hết thở rồi… Đem lên núi chôn đi…

– Khoan. Cho nó phủ lá cờ rồi hãy chôn.

Bốn đứa được chỉ định khiên hai xác…“chết“ đem đi chôn. Một giọng nói lạnh lùng:

– Lột áo ra.

Hai chiếc áo được cởi ra. Hai đứa nữa được tăng cường để khiên lên hai xác một lượt.

– Để nằm lên vỉ sắt kia. Một lát nửa chôn cũng được.

Vừa được đặt nằm lên vỉ sắt, Bỗng hai xác chết bật dậy nhăn nhó oằn oại. Cái vỉ sắt có ba hàng song lót cho xe chạy, nằm tênh hênh giữa bãi cát dưới ánh nắng thiêu đốt của quân trường Nha Trang đã trở thành một cái “vỉ nướng”.

Hai xác chết “hồi dương” nhìn gương mặt lạnh lùng cô hồn của ông đàn anh đang nhìn chằm chằm, kênh xì-po. Biết thân biết phận hai thằng lại lủi thủi chạy. Ba ngày sau, trên lưng mỗi đứa đều hiện rõ ba sọc ngang của lá cờ, rát bỏng.

Mèo vờn chuột một lúc rồi cũng phải chán.

Vào nhà nghỉ lại phải chịu một đòn cân não.

– Các ông mà lái máy bay cái gì. Chạy mới có mấy vòng đã xỉu lên xỉu xuống. Chúng tôi được lệnh phải loại sức khỏe khóa nầy 50%. Ai chịu không nổi sẽ loại ra khỏi Không Quân. Ê! Ông kia còn muốn lái nữa không?

Thằng nào thằn nấy bắt đầu chua chát. Mấy ông kẹ bắt đầu có vẻ dễ chịu hơn, có ông cười cười. Vừa vặn được năm mười phút. Bỗng bọn hắn “trở mặt” thật lẹ. Một ông kẹ bỗng “kiếm chuyện” quát lên:

– Ra sân! Ra sân! Các ông là những con người lêu lổng. Tôi về Sài Gòn đi phép gặp các ông tóc dài tóc ngắn, đi với đào nắm tay nắm chân. Gặp tôi không biết đàn anh đàn em. Chưa ra quân trường mà dám móc an-pha đi dạo phố Sài Gòn. Yêu cầu mấy ông tập họp ra sân làm 100 cái hít đất.

Đến màn khám xét vật dụng lại có một trận cười ra nước mắt. Một tên có đem theo hộp sửa. Bắt phải khui ra. Vừa chạy từ đầu trại đến cuối trại, vừu nút hộp sửa vừa la to cho mọi người cùng nghe:

– Tôi đi Không Quân mà chưa bỏ bú. Tôi chưa bỏ bú mà đòi đi Không Quân…Tôi đi Không Quân mà…

Rồi liên tục bị quần thảo, bị hành xác từ sáng tinh mơ 4, 5 giờ đến 11, 12 giờ đêm là thường. Vào nhà ăn phải bò, phải lết, phải quỳ… Đang ăn mà chạm nhẹ cái muỗng lên mâm là cả ba bốn ông đàn anh đến hỏi thăm:

– Ông ăn kiểu chợ Cầu Muối hay Cầu Ông Lãnh? Tư cách SVSQ là như vậy hả? Bỏ mâm cơm xuống, bước ra khỏi hàng. Móc chân lên cửa sổ, chống hai tay xuống đất. Cầm cái muỗng ăn cũng không nên thân.

– Ông kia nhảy cóc chung quanh nhà ăn cho đến khi nào được lệnh mới vô.

Có thằng tủi thân khóc sướt mướt, lấy nước mắt chan cơm. Có thằng lóc cóc vừa nhảy vừa sụt sịt.

Tối phải cầm súng thay ca gác cho đàn anh ngon giấc. Cơm phải thay phiên dọn sẵn, chờ các “quan” ăn xong mới được vào ăn. Phòng tắm, nhà cầu phải sạch sẽ cho các “ngài” xử dụng. Đang ngủ tơ lơ mơ 1, 2 giờ sáng lại bị dựng đầu dậy ra sân tập họp phạt vì… ngủ ngáy lớn quá. Đang mắc mùng đi ngủ thì bị lôi ra phạt nhễ nhại mồ hôi vì tội dám… đem muỗi ờ Sài Gòn ra đốt khóa đàn anh! Đàn anh đi ngang chưa kịp chào cũng bị bắt lỗi là khi dễ đàn anh.

Lại bò lê bò càng.

Một câu “có vẻ” tình người nhất là hôm chúng tôi được chở ra quân y viện Nha Trang hiến máu. Hiến xong có bíp-tếch, ốp-la, thuốc bổ, cà phê sửa… khoan khoái cuộc đời, hổm rày ăn toàn… chửi rủa với hét la. Khi về trại, chúng tôi nghe một lời thảng thốt của ông thiếu tá Liên đoàn trưởng:

– Trời ơi! Tụi nó là phi hành mà sao mấy anh bắt tụi nó đi hiến máu. Rồi làm sao huấn nhục được bây giờ.

Phi hành cũng có thớ lắm chứ nhỉ? Hà hà. Nhờ vậy mà nghỉ được vài ba ngày. Mấy ông đàn anh đi ngang cứ lườm lườm nguýt nguýt, kênh kiệu. Gặp các ông khóa 40, 41 hoa tiêu L-19 mặc áo bay, đội nón đen nón tím coi oai không thể tả. Mà gặp “tụi nó” là coi như lảnh đủ. Mấy ông nội nầy mà “quần” là xỉu dài dài. Thiên hạ đồn rằng “vì các ông ấy bất mãn không được đi Mỹ lái F-4, F-5 nên trút tất cả bực dọc lên đàn em là những đứa có khả năng đi Mỹ nhiều hơn”. Mỗi lần mấy ổng “ra tay” là 2 chiếc StepVan đậu chờ sẵn.

– Nếu không xỉu 2 phần 3 thì ngày mai chúng tôi sẽ không đi bay!

– Hai chiếc xe chờ sẵn đây. Một chiếc sẽ chở các ông đi nhà thương, một chiếc sẽ đi nhà xác nếu cần. Ông nào không đủ sức khỏe sẽ loại ra khỏi Không Quân.

– Bước ra khỏi hàng. Tại sao niên trưởng đang nói mà ông dám ngáp? Biết các ông mệt, tôi đã cho các ông thoải mái mà các ông còn khi dễ chúng tôi. Nhẩy xổm 100 cái…

Vua kiếm chuyện! Làm sao thì làm, các ngài cũng không vừa lòng đẹp ý. Hiệu lệnh được phát động thế là cả đàn kiến lửa cộng thêm kiến có cánh bò vào xé nát hàng ngũ đàn kiến đen xấu số… Lật! Ngả! Xỉu! Khiêng ra xe. Đủ một xe là phóng đi bệnh xá.

Tiếng hét, tiếng la, tiếng gào, tiếng hài tội. Cảnh áo vàng ka-ki láng o đứng nghiêm nghị quắc mắt trước một tên áo treidi ướt đẫm mồ hôi, bèo nhèo, nhăn nhúm, đầu cạo trọc lóc, dứng không vững… là hình ảnh rõ rệt nhất của “thế giới quân trường”.

Lật! Lật! Ngả dài dài.

– Bò! Bò như con chó đó. Sủa lên cho tôi nghe coi.

– Gâu. Gâu. Gâu.

– Lăn. Lăn như con heo đó.

– Ông khiên cái xắc-ma-ranh lên khỏi đầu nhảy cho tôi 100 cái đúng thế. Nhẩy sai đếm lại từ đầu…

Mệt lả, khát nước. Mắt mờ đi vì mồ hôi cứ tươm vào mắt. Run rẩy, hối hận. Phải chi giờ nầy ở Sài Gòn thì cà phê cà pháo. Khỏe quá. Không biết đào mình ở Sài Gòn bây giờ đang làm gì nhỉ. Chắc em tưởng mình đang “thụ huấn, học lái máy bay khu trục chiến đấu Skyraider. Đang học oanh tạc, học bắn rocket!!!” Ngu! Ngu thiệt! Em đâu ngờ anh bây giờ đang vừa bò vừa sủa như con ki-ki nhà em!

– Ông nhẩy xuống cái ống cống này cho tôi. Nằm xuống. Nhẩy lên. Nhăn cái gì. Chống đối phải không?

Xe chở đi nhà thương dài dài. Cũng may 72A đủ sức khỏe nên không có ai phải bị chở đi nhà xác.

– Ông nhảy cho tôi 100 cái công lực. Hai gót chạm mông. Sinh Viên Sĩ Quan mà các ông không có tư cách gì hết ráo.

Chưa vào lính mà nghe nhẩy xổm sao thấy dễ quá! Nhẩy 25 cái thôi là biết đá biết vàng liền. Từ 5 giờ sáng đến 10 giờ đêm ít ra là khoảng vài ba ngàn cai hít đất, nhẩy cóc nhẩy nhái, nhẩy xổm, bò lê bò lết. Thư sinh cách mấy nà vô đó rồi thì cũng sạm đen, thịt da săn cứng, chắc nịt. hùng dũng. Cô-lét-tê-rôn, chất béo chất mỡ gì là láng sạch sành sanh. Chạy đường trường năm ba cây số là đồ bỏ.

Tin đồn huấn nhục chỉ hai tuần thôi mà sao kéo dài đến ba tuần. Rồi bốn tuần. Rồi hai tháng. Chết mẹ, chắc “mấy ổng” quên rồi…Rồi… ba tháng hơn!

A ha ha! Rồi cũng đền ngày gắn an-pha.

Các niên trưởng của tôi rước cờ thật đẹp. Cho đến bây giờ tôi chưa thấy đội hầu kỳ nào đi oai phong, hùng dũng và lả lướt như đội hầu kỳ của Sinh Viên Sĩ Quan Không Quân.

– Quỳ xuống các khóa sinh…

– Xin thề. Xin thề…

– Đứng lên các Sinh viên Sĩ quan.

Đêm trao găng tay trắng diễn ra cảm động trong dẫy trại ba-rắc, bên ánh nến lung linh mờ ảo. Sau lưng là các khẩu garant với dây đeo màu trắng móc chéo vào nhau. Giây phút chờ đợi của SVSQ Không Quân đang đến với chúng tôi đây. Thôi cũng được. Chúng tôi “tha thứ” cho các niên trưởng đã hành hạ chúng tôi trong ba tháng qua. Toàn thể chúng tôi trong bộ ka-ki vàng mới toanh. Từng hàng SVSQ niên trưởng bước vào tươi cười đeo găng cho chúng tôi. Rồi tiệc vui, thoải mái, “bình đẳng”. Cuộc đời SVSQ chúng tôi sẽ khỏe khoắn hơn từ đây. Giã từ những ngày huấn nhục kinh hoàng cho những chàng trai trẻ vừa từ giã ghế nhà trường. Hôm nay ta ngủ được một giấc ngủ yên lành không chiêm bao mộng mị. Hãy cầu xin trời đất phù hộ cho các đàn anh dù họ đã hành hạ mình quá sức tưởng tượng. Sau cơn mưa trời cũng phải sáng lại mà thôi. Ngủ cho ngon cái đã.

Tiếng kẻng báo thức 5 giờ. Bọn SVSQ mới trở mình nhìn cái an-pha sung sướng:

– Mình là Sinh Viên Sĩ Quan rồi.

Bỗng cả đám giật bắn người như điện giật, kinh hoàng co giò chạy ào ra còn hơn ma đuổi. Cái giọng hò hét quát tháo quen thuộc của ông đàn anh lại vang lên:

– Giờ nầy còn chưa dậy phải không? Cho các ông khuây khỏa, tự giác các ông không muốn. Các ông lại muốn hành xác tối đa. Tập họp trong vòng một phút, nhẩy cho tôi một trăm cái công lực đúng thế. Gắn an-pha rồi mà vẫn còn lè phè ngủ không biết giờ dậy. Từ hôm nay sẽ phạt gấp đôi!…

Bài Liên Quan

Leave a Comment